…là nhiệt độ của mấy ngày hôm nay. Ban ngày nắng rực rỡ tưng bừng, sáng sớm và đêm vừa sương vừa rét. Khô đến đau cả mũi, nứt cả da, và những giấc ngủ của mình vẫn chập chờn.
Lại một mùa sự kiện nữa của doc cicada vừa kết thúc, gần như kết thúc fiscal year 2020. Mình vẫn đủng đỉnh làm việc, đủng đỉnh chạy các deadline (đúng nghĩa đen, không hề vội vàng, không hề trắng đêm), nhưng không còn mấy hứng thú với bất cứ thứ gì. Mấy dự án freelance cũng kết thúc, kịch bản dài thì đang hiatus vì đạo diễn bad mood do phim mới flop, phim sắp ra rạp thì dính phốt, và quan trọng nhất là phim cá nhân quay thì xong rồi đấy, mà chưa hề động vào. Bên VDR thì gào rú lên đòi cuối tháng nộp 1st cut, cười ẻ. Nhìn 1 núi việc mà mắt cứ trợn trân vậy đó.
Có lẽ do thời gian vừa qua mình đã burn out quá nhiều nên mới thành ra như vậy. Mình cũng cố ngủ nghê cho tử tế hơn, nhưng chỉ được vài hôm là lại 3-4h mới ngủ đến trưa, thành ra cả ngày vật vờ làm việc không mấy năng suất. Tần suất gặp những giấc mơ quái đản ngày càng nhiều hơn, có nhiều cái khiến mình thấy hơi rén một chút (tỉ dụ như hôm nọ nằm mơ bị bắt đi lau bàn thờ của một ông tướng, xong mình còn được dặn phải lau cho cẩn thận, dặn phải nhớ lấy tên của ông ấy. Ngủ dậy vẫn nhớ như in, đi google thì có ông đó thật 😀 Ủa chứ thề mình còn chưa nghe tên người này bao giờ và không hề đọc sách xem phim lịch sử trong thời gian gần đây. Kể cho mẹ với bạn thì ai cũng khuyên nên đi đến cái chùa thờ ông đó xem sao. Kể cũng kì lạ vì ông bác ấy là người mở ra hội thơ đầu tiên ở Việt Nam, vừa là tể tướng vừa là nhà thơ, sau ở ẩn trong chùa vì chán chường thế sự. Ughhh).
Hmmm dẹp mấy chuyện mơ mộng sang một bên, thì doc cicada sẽ được support cho những kì tiếp theo, và chắc là năm nay bọn mình sẽ làm chính ở Sài Gòn 😀 Không ngờ là rẽ bước sang ngang phóng nhanh quá mình mừng gheeee. Vẫn là hơi nghèo nhưng chờ đến lúc phim chúng mình hoàn thành thì bọn mình sẽ lên một level mới lại tự nhủ phải cố gắng lên! Hôm nọ quởn quá đà mua một bộ tóc giả màu hường về, có 150k mà đội đẹp không ngờ, ai cũng tưởng tóc thật =)) làm mình lại vấn vương ý nghĩ nhuộm tóc hồng hết, mà cũng vẫn thích cả tóc đen và hơi sợ tẩy tóc. Giá mà 1 tuần 7 ngày, 3 ngày tóc hồng 1 ngày tóc xanh 3 ngày tóc đen nhỉ. Cùng lý do mình không xăm vì mỗi ngày thích một hình 🙂
Hai tuần vừa qua trời cũng lạnh quá chừng, thành ra mình có vẻ lại mềm lòng với con người một chút và đồng ý đi date người khác. Hẳn 2 người. Cách nhau 10 tuổi, một người nhỏ hơn mình 2 tuổi, một người lớn hơn 8 tuổi. Thậm chí còn đi lần thứ 2 với bạn nhỏ hơn. Và vẫn cứ là câu nói quen thuộc đấy, no chemistry hahaha. Kiểu vì đặc tính công việc nên mình rất dễ nói chuyện với người khác, dễ dàng khiến người ta nhầm tưởng là mình involve sâu vào câu chuyện lắm. Của đáng tội là bản tính cũng tò mò bẩm sinh và certified nerd nên nhạc gì cũng nhảy, chậc, nhưng chắc lâu lắm lắm rồi chẳng còn ai khiến mình thấy nói chuyện là một việc vui thú nữa. Mình lười biếng nhắn tin và trước những giờ hẹn thậm chí còn nghĩ đến chuyện hay là bịa ra lý do gì đấy để ở nhà. Mình cũng dứt luôn chuyện penpal ngu xuẩn với TA mà mình không ngờ là kéo dài được đến 8 tháng (người đã cho mình leo cây vài tiếng đồng hồ, seriously, vì lý do gì mà mình lại rộng lượng tiếp chuyện một đứa như thế đến giờ mình cũng không hiểu, khi rảnh quá mình khá điên). Những đêm không ngủ được, mình lại tiện tay ngồi stalk người khác, và không cần mất quá nhiều công sức, lại tìm ra những thứ khiến mình giảm độ nhiệt tình từ 3-4 xuống 0. Huhuhu nhưng mà thôi, nếu không vui vẻ thoải mái ở cạnh nhau thì còn nghĩ gì xa xôi hơn cơ chứ. Đôi lúc cũng hơi ganh tị với mấy người bạn bê đê (tụi mình toàn gọi nhau thế thân mật nha), tụi nó yêu đương khá bản năng và bất chấp. Yêu là yêu thôi chứ không rào trước đón sau, không để những thứ như gia đình, xã hội, tuổi tác trình độ trở thành rào cản. Hôm nọ Hiếu bảo mình, cậu phải cởi mở lên chứ. Mình cãi lại, cởi mở đến thế còn gì, đâu có giấu diếm gì, chịu đi chơi những mấy tiếng liền. Không không, cởi mở kiểu khác, vừa nói vừa huơ tay nhiệt huyết, chú bé bê đê đang dắm chìm trong tình yêu mới nhú với cậu học viên nhỏ hơn 9 tuổi dạo này còn giảng dạy cho mình về chuyện cởi mở với mọi người, thế cơ :))
Hôm nọ mấy đứa học viên 21 22 tuổi hỏi mình, sang 30 tuổi rồi chị có bị sốc không. Mình bảo không, vẫn vậy. Chị đã như thế này từ hồi bằng tuổi các em ấy chứ, nói rồi cười nhếch mép. Nhưng kì thực cũng hơi sốc 1 chút, vì không ngờ là cũng có lúc lo lắng vì mình “vẫn như thế này”. Thế là tốt hay không tốt, nếu thay đổi thì sẽ tích cực hơn hay không? Nghĩ ngợi nhiều thật, và sợ hãi cũng thật nhiều. Cuối cùng thì cũng chỉ mong một giấc ngủ ngon.