Hôm nay trời có vẻ đã sang hè, nắng đã lên, ra đường đã muốn đội mũ vì nắng gắt. Phòng tập phút chốc ngột ngạt hơn vì bầu không khí hừng hực từ những tảng thịt nung núc của những bà những cô đang độ hồi xuân. Còn mình, đứa con gái 30 tuổi đầu thì bê thảm vào một góc, nơi gần khe cửa, cố vớt vát tí gió trời. Lúc tập xong, ngẩng lên thấy trời vẫn xanh, gió hút qua những tòa chung cư, quả là phê pha.
Tưởng qua rồi cơn bão số 1, sẽ dễ thở hơn 1 chút, thì không, bão số 2 đã ập đến NGAY LẬP TỨC dữ dội và hung hãn. oimeoi bị kéo tứ phía, đến về nhà còn không được về ngày đêm bị nhốt trên lầu son gác tía tầng 18 😦 Tưởng được làm vì đam mê thì vui, nhưng cái gì quá đà thì cũng không vui cho lắm, chưa kể cái mình lo lắng nhất là NBK thì không đụng gì vào được. Chưa kịp thở thì giai đoạn planning cho cicada lại tới, lại chuẩn bị sml vì tháng 6 tới nhanh lắm trời ơi. Cái gì cũng muốn tham lam cho lắm rồi thì cuộc đời này toàn bộ cống hiến cho công việc sướng chưa hả Trang :((
Kiểu sẽ đứng trước 3 lựa chọn: trở thành biên kịch phim thương mại chuyên nghiệp, founder của doccicada và quan tâm chăm chút cho đủ mọi sự event workshop planning network, và đương nhiên, một đạo diễn và sản xuất phim tài liệu với 1 bộ phim dài và 1 bộ phim ngắn dở dang của bản thân, 1 phim dài của bạn. Cái khối lượng công việc cứ việc mẹ đẻ việc con khiến đi ngủ nằm mơ mình cũng mơ đến cách giải quyết kịch bản, khi đang thiền trong lớp yoga thì mình nghĩ tới planning, ngồi sau grab thì trả lời email tin nhắn. Và vẫn nghèo =)) Mình bảo mình vừa nghèo vừa khổ vừa ế các bạn còn cười vào mặt mình cơ. Chả hiểu kiểu gì :((
Vẫn định đi xem Song Song một lần nữa ngoài rạp một mình mà sml không nhét nổi thời gian vào đâu. Hôm trước trốn trại đi xem Promising Young Woman xong vừa ra khỏi rạp thì dính mưa rào tối tăm mặt mũi, thấy thực sự cái cuộc đời mình sao lúc nào cũng tréo ngoe truân chuyên chả kém gì nữ chính. À đấy, về nhà còn thấy cái gương nhà tắm bị nứt khung rơi, hôm đi premiere tự nhiên đôi giày mà 1 năm chỉ đi 2 lần rụng gót đến nỗi phải đi cái bọc đi mưa của bạn về nhà. Đành cười cho qua sự đời chứ khóc thì cũng chẳng làm gì được =)) đúng là đẻ ra số drama queen ngồi không cũng dính đạn.
Thoai quay lại làm việc tiếp. Chiều ngồi ăn sữa chua ca cao chứ có uống cafe đâu mà sao đã thấy hơi high thế nhỉ chời ơi.