Note lại chút cho khỏi quên. Ấy là khi Zima Blue trộn lẫn với Baby Driver rắc một chút xíu Pathétique và vài viên hoạt huyết dưỡng não cùng nhau tổng lực thì mình cũng có được giấc ngủ 7 tiếng không đứt quãng và một giấc mơ quái đản khác hahaha
Thật ra bây giờ thì mình không nhớ rõ lắm cấu trúc của câu chuyện, chỉ còn là các chi tiết thôi, nhưng cảm xúc mà giấc mơ mang lại rất ép phê, đến nỗi khi tỉnh dậy vẫn còn đờ đẫn người ra. Lần này, như thường lệ, lại theme thriller pha chút horror nhưng dĩ nhiên mình không thấy sợ. Dạo gần đây mình khi mơ rất hay đóng vai ngôi số 3, người quan sát, thay vì ngôi số 1 như ngày trước. Nhân vật chính vẫn là mình, nhưng là cá thể hoạt động độc lập chứ không chịu sự chi phối của mình. Mình giống như đứa đạo diễn đứng bên, nói vào tai nói phải làm gì, sau đó sắp xếp lại giấc mơ giống như bộ phim vậy. Hôm qua cũng thế, mình đã nắm trước hết plot truyện, biết được điều gì sẽ xảy ra, và điều hướng cho nhân vật chính, aka another mình, đi hết hành trình.
Đại loại là mình kiếm được một cái ba lô trong đó có một bọc đồ. Bọc đồ gồm vài thứ, một bộ quần áo màu be được gấp gọn hình vuông, chai lọ uống nước gì đấy, một quyển sketchbook và một cuốn sách tranh bìa giấy rẻ tiền màu xanh dương. Trên bìa sách là hình vẽ một gia đình ngồi cùng nhau trên chiếc ghế sofa, tên sách viết bằng tiếng Hàn Quốc. Mới đầu nhìn sẽ không thấy gì, nhưng để khoảng 1-2 phút sẽ xuất hiện một người phụ nữ tóc đen dài ngồi cạnh trên tay ghế sofa, dáng vẻ buồn bã mệt mỏi. Trong sách là những mẩu tranh minh họa các hoạt động thường ngày của gia đình như ăn tối, làm bài tập (kiểu vẽ rất giống minh họa báo Thiếu niên Nhi đồng ngày xưa, hay sách giáo khoa cũ), và người đàn bà kia thì luôn ngồi bên cạnh, không can thiệp gì vào hoạt động chính :)) Bà nó đúng kiểu hồn ma bóng quế. Nhưng con mẹ này có khả năng ám quẻ gì đó, và ai giữ cuốn sách này thì nó sẽ ám cái người đó đúng y như trong sách luôn. Không hiểu sao mình biết hay vậy, nhưng nói chung là tự biết.
Thế là con bé nhân vật chính aka mình vớ được bọc đồ này. Lúc này trên bìa sách chưa có bà đó, vẫn là hình gia đình bình thường thôi. Mình – người quan sát bắt đầu mục sở thị nó giống như đang coi phim kinh dị sát sườn. Con bé mở quyển sketchbook (cỡ lớn hơn A4 nhỏ hơn A3 sao mà kì quặc hahaha) ra nghịch, ban đầu chỉ là giấy trắng thôi. Nhưng sau đó giấy trở nên mềm nhũn giống như ngấm nước, xong đổi sang màu nước chè, thế xong tóc ở đâu mọc ra cả mớ trên tờ giấy, cuối cùng là chà bá cả cái mặt bà đó thành bức tranh luôn. Con bé sợ quá đóng ngay cái quyển đó lại hốt hết mớ đồ cho vào ba lô. Nó nhìn thấy bây giờ người đàn bà xuất hiện ở bìa cuốn sách nên càng hãi tợn. Thế mà chả hiểu sao không vất hết đi lại cứ giữ, ôm về nhà 🙂
Lúc này thì bắt đầu xuất hiện nam chính, là ai thì giờ mình không nhớ nữa =)) chắc bạn bè nào đấy nhưng con bé kia bắt đầu la bài hãi anh ơi bọn mình phải làm gì thôi không bị ám rồi. Thằng kia không tin, thế là con này mới lôi quyển sketchbook ra nhưng haha tất nhiên mở ra lại là giấy trắng ròi, không ai tin mày đâu Nở ạ. Thế là nó đi thuyết phục đủ mọi người là những thứ trong sách sẽ xảy ra với mọi người ngoài đời nhưng chả ai chịu tin và thế là người đàn bà tóc dài đen bắt đầu xuất hiện bên cạnh những hoạt động thường ngày.
Có cả đoạn kết hẳn hoi nhưng không hiểu sao ngủ dậy lại quên mất. Cả mình và con bé nhân bản mình trong mơ không hề sợ mụ kia nha, cũng định khô máu chứ đùa, cơ mà chưa gì đã tỉnh rồi. Riết rồi nghĩ có khi phim dài đầu tay có khi làm phim kinh dị thật…